#ngang
![]() |
| Handheld with IP14PROMAX 07.04.2023 / đường đi làm về |
#ngang
![]() |
| Handheld with IP14PROMAX 07.04.2023 / đường đi làm về |
https://www.instagram.com/reel/C1Tt3LDB4Y9/
![]() |
| This is what space feels like |
https://www.youtube.com/watch?v=-pPY9smfueA
Ai cũng có một điểm bắt đầu. Với mình, đó là một buổi chiều, trong góc của quán cà phê gần trường cùng với đám bạn tập tành chụp ảnh. Lúc đó mình chưa hiểu về 'golden hour' hay 'rule of thirds', mình chỉ chụp theo bản năng. Giờ nhìn lại, thấy tấm ảnh này có thể chưa hoàn hảo về kỹ thuật, nhưng nó hoàn hảo về khoảnh khắc. Nó là lý do khiến mình thích nhiếp ảnh đến vậy.
Mình luôn bị thu hút bởi những thứ cũ kỹ. Chiếc chao đèn lốm đốm vết rỉ sét, những cành hoa khô khẳng khiu... người khác có thể thấy nó bừa bộn, nhưng qua góc nhìn của mình, đó là 'đời'. Một vẻ đẹp mộc mạc, đầy sự bình yên.
Có một khoảnh khắc trong ngày mà mình thích nhất, người ta gọi là 'Blue Hour' - khi mặt trời vừa lặn nhưng trời chưa hẳn tối. Đó là lúc những dây đèn tóc nón này bắt đầu làm việc. Chúng không sáng rực rỡ như đèn đường, chỉ leo lét, ấm áp như những chú đốm lửa nhỏ treo lơ lửng. Ngồi dưới mái che này, nhìn tấm rèm trắng bay nhẹ theo gió, cảm giác như thời gian trôi chậm lại hẳn một nhịp. Chỉ cần không khí này là đủ say rồi.
Có những ngày mình trốn cái nóng hầm hập của đường nhựa bằng cách leo lên một tầng thượng cũ. Sài Gòn nhìn từ trên cao lạ lắm. Nó như là một sự sắp đặt hỗn độn nhưng lại quyến rũ kỳ lạ.
Ở đó, những tòa nhà chọc trời bóng loáng đứng sừng sững bên cạnh những khu tập thể cũ kỹ, những mái tôn gỉ sét và hàng trăm cái bồn nước inox phản chiếu ánh mặt trời. Một bên là tham vọng vươn lên mây, một bên là nhịp thở bình dân, chật chội nhưng ấm áp. Thành phố này không bao giờ ngừng vận động, ngay cả khi nó đứng yên phơi mình dưới nắng trưa.